Con đường đêm dài mầu đen thẫm lặng lẽ...
Thi thoảng phía mấy quán cafe ồn lên từng tiếng reo hò của những cổ động nghe có vẻ sôi động...
Hắn ngó thấy vậy nhưng lại bước tiếp...
Chốc chốc lại khẽ nhún vai chỉ để cố cảm nhận cái trong lành còn sót lại của một ngày dài đang dần tắt...
Chuyện buồn, chuyện không như ý kia, giờ hắn cũng chẳng quan tâm...
Chỉ là thi thoảng hắn sợ một ai đó ghét hắn... Và lần đâu tiên hắn sợ một sự im lặng như thế..
Mà thôi, ta chỉ có một mình. Và ta vẫn sẽ cứ bước đi như ta đã từng bước... Hắn ngẩng mặt lên trời ngó lên cái bầu trời kia khẽ nói....
Ôi bầu trời cao và trong quá, chỉ thỉnh thoảng có chút mây trắng vương vãi đâu đó trên cái nền cao vút kia...
Ánh trăng kia cũng không còn tròn chịa như ngày trung thu nữa...
Bị mém mất một chút ít,
... có lẽ là ai đó đã nhân lúc trăng không để ý...
... gặm mất một ít của trăng đi rồi...
Uhm, nhắc đến trung thu. Hắn chỉ biết đến trung thu chứ chẳng đi chơi vào cái ngày gọi là trung thu cả...
Trung thu ai cũng ra khỏi nhà để đi đến và tận hưởng ở một nơi nào đó, còn hắn thản nhiên quên mất ngày vui vẻ này...
Oh, đi hết con đường này rồi sẽ đi đâu đây...
Uhm, chắc là mình sẽ ghé qua và mua một ít trái cây về gặm cho buổi tối...
Hôm nay tạm không ăn phở nữa vậy...
...
Một ngày bình dị...
Một ngày bình dị...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét