Vô cảm...


Lang thang đi qua biết bao con đường nhỏ dài thênh thang tưởng chừng như vô tận, nơi
chỉ có bóng tối rõi theo từng bước chân nặng trĩu...
Lạch cạch, lạch cạch... Chỉ một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ làm phá tan cái không khí u ám ấy, nhưng chẳng điều gì phá tan cái khung cảnh ảm đạm ấy cả...
Có đôi lúc hắn nhìn xuống, và tỏ vẻ thích thú với chính cái bóng của mình, là cái bóng của hắn cơ đấy, chỉ bởi xung quanh hắn dường như mọi thứ quá ư vô hình.
Đêm không trăng, bầu trời đen mầu tràm ảm đạm... Lắng đọng từng tiếng tích tắc nghe vô hồn, lặp đi lặp lại trong đêm buồn ngơ ngác...
Tiếng nhạc cất lên man mác buồn, tưởng chừng như hắn đang nhớ đến một điều gì đó xa xôi, mông lung lắm...
Nhưng thật sự hắn đang buồn vô cảm...

Híc...
Đang vít thì tự nhiên có con chuột tự nhiên chạy vô phòng...
Đuổi được nó đi rồi, nhưng sợ...
Híc...
Thui đi ngủ !
Huhu... Nhớ ngày trước có Thành ở cùng ít ra mình cũng còn đỡ sợ !
Khiếp quá ! Thui, ngủ. Mai còn thi TH nữa :(
Sợ quá, hết dám vô cảm lun !
Híc... Ở trọ một mình đáng sợ thật !!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét