Ngày vội vã...

...
Một nửa màu đen,...
và một nửa màu trắng...
Nằm kề bên nhau...
...
Một ngày bắt đầu khi...
Bình minh kia phủ lên mình chiếc áo mầu xám ngà, mầu cô quạnh...
Bỏ lại đó là cả một khung trời ảm đạm...
Và khi cái ngày mới ấy chớm tắt...
Khung trời là cả một mầu vàng mờ nhạt...
Nơi những ánh đèn đường đang tỏa khắp xuống cái khu phố vắng vẻ...
Đọng lại chút gì đó bâng quơ phía hiên nhà vài đốm lá mong manh, khô rát...
Một ngày không một chút điểm nhấn...
Qua đi hệt như một giấc mơ nhẹ nhàng,...
Pha chút hụt hẫng từ buổi chia tay không có hắn...
Chợt muốn thở dài...
...
Đọng lại đâu đó...
Là một ngày dài... vội vã...
...

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

...
Khung trời lộng gió
Lá vàng rơi
Chao nghiêng từng chiếc một
Nắng cuối thu
Bình yên đến lạ
Lòng chợt nhớ
Một người trong hư vô...

Đọc mí dòng này chợt thấy bâng khuâng, nghĩ thêm mí dòng nhảm nhàm nì ^^ mà mí dòng của bác sao mà bắt ngta tưởng tượng nhìu, về cảnh vật đó, haiz...

Đăng nhận xét