Lãng quên...

...
Con người...
Khi sinh ra đều có ký ức...
Một ký ức để chúng ta nhớ, để cảm nhận cuộc đời, một ký ức để ta biết... ta còn có rất nhiều người luôn ở bên cạnh...
Những người thân thiết...
...
Một ngày nào đó...
Khi ta chợt bỏ quên đi chút ký ức nhỏ bé này...
Và rồi...
Tất cả đều trở nên xa lạ...
Những kỷ niệm buồn hay những niềm vui trong quá khứ rồi cũng sẽ tan nhưng những giấc mộng chợt bừng tỉnh...
Có lẽ vào lúc đó ta sẽ thật thơ ngây...
Dù bên cạnh ta có lẽ là nước mắt...
"Xin chào... 
Trông bạn thật quen... 
Có phải chúng ta gặp ở đâu rồi nhỉ!?"
Một câu hỏi... có lẽ rằng ta sẽ hỏi những người mà ngày xưa ta vẫn cho là thân thuộc...
...
Một cảm xúc thật lạ...
Một câu chuyện nặng nề hơn rất nhiều so với những vệt mực được in trên những tờ bìa mỏng rát...
Cuộc đời vẫn luôn là như vậy...
Những gì tốt đẹp nhất rồi cũng sẽ có lúc trở thành ký ức...
Đừng hờ hững với những gì đang có...
Vì chúng thật mong manh...
Và cần được...
Trân trọng...
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét