Gia đình...

0 nhận xét
...
Cũng chẳng biết từ khi nào hắn lại lười biếng như vậy, một tháng tròn rồi thì phải. Tự nghĩ bảo cứ như ngày xưa, lười học liên miên nhưng bị mẹ mắng vài câu, là có hứng thú lại liền. Con người thật lạ, khi thời gian thay đổi thì mọi thứ cũng đổi thay. Mẹ chẳng còn nói những câu nói ngày xưa nữa, toàn làm gì cũng bảo cố lên. Có đi đâu đó cho thoải mái thì đi, đừng có làm việc nhiều quá.
Đúng là các bà, lớn tuổi cái là tụt hết cả khí thế, nên có gọi về nhà mong được mắng té tát cũng khó.
Dạo này ôm thêm 2 tasks cho hoạt động công đoàn, khiến hắn chếnh choáng. Bảng biểu thời gian chằng chịt, phải đè một số thứ không quan trọng xuống vì những lời hứa sẽ hoàn thành đúng thời hạn.
Hắn đứng trên ban công nhìn xuống, lặng lẽ một lúc.
- Hì, cuộc sống à, trước kia ta chẳng để ý lắm, nhưng quả thật mi bận rộn thật đấy.
...
Gió lướt nhẹ đẩy đưa vài cọng tóc mảnh.
Hắn khẽ mỉm cười.
Cuộc sống ồn ào, đôi lúc lại lặng lẽ nhỉ...
Gió vẫn đùa nghịch dưới đám lá cây phượng trước nhà,
Chợt ngó chông chênh...
... 

Đom đóm...

0 nhận xét
...
Sài Gòn những ngày cuối tháng mười, mưa đến nhiều hơn.
Cả cái không khí cũng se lạnh hệt như những ngày chớm đông của miền Bắc.
Đi học về, mưa rơi tí tách. Có lẽ nó chẳng đủ để hắn phải bận tâm để khoác cái áo mưa nặng nề lên người, nhưng chẳng hiểu sao hắn lại cẩn thận như vậy.
- Hì, cả sáng lẫn chiều đều gặp, giờ lại gặp nữa là sao vậy mưa.
Hắn nhoẻn miệng cười, đẩy cần ga phóng đi. Chiếc xe có vẻ chạy tốt hơn nhiều sau lần sửa chữa. Giờ hắn mới hiểu được câu hỏi thắc mắc:
- Sao xe đề pa nó lại có vẻ hơi hụt hơi vậy nhỉ?
Hóa ra là hai năm trước, hắn thay nhông xích ở tiệm kia bị đổi cho cái bánh răng cỡ nhỏ nên lúc xe vào đà sẽ thiếu lực, lần này hắn về nhà tiện đem đi thay thì mới vỡ lẽ.
- Hì, xin lỗi mày nha, không hiểu nên khổ vậy đấy, bù cho mày cái xinhan mới đêý.
- Tính tong, tính tong...
- Haha, nghe vui phết mà mỗi tội hơi bị nhỏ.
Hắn cười rít mắt, rụt đầu vào cái áo mưa rộng, ho khụ khụ...
- Cha chả, ho cả tuần rồi chẳng đỡ nữa. Haizz, lâu lắm rồi chưa gọi cho mẹ nữa.
...
- Ừ, đúng là lâu thật. Cũng chẳng phải là không thể gọi, mà gọi thể nào mẹ nghe thấy cái giọng khè khè cũng biết. Thôi để khi nào hết thì gọi vậy.
...
Mưa rơi làm không khí đêm lạnh hơn một chút,
Hắn dim dim mắt, né mấy hạt mưa đang bay nghiêng nghiêng.
Vẩn vơ một chút, chợt nhớ đến cái clip buổi sáng,
Cuộc đời thật ngắn ngủi,
Người ta bảo cái gì đẹp cũng khiến con người đau khổ,
Hi vọng mọi thứ không đơn giản như những điều giản đơn chúng ta vẫn thấy.
Ở đâu đó hãy sống thật tốt nhé,
Những linh hồn nhỏ bé...
...

Những bức họa, của một người họa sĩ, kể về hình ảnh đứa con lớn lên từng ngày,
Chờ đợi, mong mỏi, nhưng rồi sau vụ phà Sewol mọi thứ đã tan biến đi tất cả. 
Đến cuối cùng còn cố mặc cho con cái áo cứu hộ màu cam...
Và chỉ còn thốt lên vài lời...
I would let you go...
if I could...
...

Mưa tháng mười...

0 nhận xét

...
Mưa...
Ngước mặt lên, để mưa đáp xuống từng hạt... 
Thật thích,
Chẳng bao giờ thích mưa, nhất là những buổi chiều đi học, khi ngồi co ro trong phòng máy lạnh. Cái áo khoác gió mảnh khi đó thật ấm.
Ra khỏi lớp, mưa cũng đã tạnh được một lúc. Hắn loay hoay với cái dây kéo áo khoác, cố kéo lên để cổ bớt lạnh, nhưng có vẻ cái áo khoác này thích để mở toang ra thì phải. Mãi cũng xong, hắn nhảy lên xe phóng đi.
Trời Sài Gòn đêm, sau mưa thật lặng lẽ.
Thằng Tuân chuyển công ty, thật lạ. 
Cái thằng tính tình kỳ quặc và ít nói, ấy vậy mà nó thân với hắn cũng đã hơn hai năm. Hai năm ngồi nghe nó bàn tán về mấy chuyện thằng H đi hẹn hò bựa, rồi cả chuyện nó đi xin việc, chuẩn bị nhận offer mà thấy công ty kỳ kỳ, không có vui nên từ chối. Đổi công ty lớn khác, cũng passed, rồi lại từ chối vì ông manager bên đó nổ quá. Cuối cùng sau bao nhiêu lần, ảnh chọn được một con đường cho mình, đó là một công ty nhỏ.
- Hì, công ty đó có mười mấy người à anh.
- Cha chả, vất vả đó nha, nhưng cũng tốt, great place cho việc building up bản thân á. Ráng lên, vì em phải thích nó thì mới phát triển tốt được.
- Mà ở bển ko có bàn Bi lắc.
- Haha, mày đi khỏi đây, lấy ai củ hành mày trời.
- Hoho, ra quyết đấu ngay và luôn.
- Đi rồi mà anh lại vẫn phải chấp 5/10 quả, và một chân gãy hả, haha...
- Không nói nhiều, dzô...
- Fufufu...
...
Cái thằng phá hoại, cổ tay nó bự chảng nên đánh bi lắc rất mạnh, cũng chẳng rõ nó đã làm gãy bao nhiêu cầu thủ nhựa trên cái bàn này. Mua mười cái dự phòng và giờ kết quả là thiếu hụt một cái để thay thế.
Có lẽ là lần cuối, nên tỉ số khá cân bằng. Hắn cũng chẳng cười ha hả khi dập toe tua thằng nhỏ với tỉ số cách biệt.
- Hì, không biết 2 năm nữa mày ra sao nhỉ?
- Ơ, thì ít nhất phải Leader hoặc Manager chứ chả chơi.
- Há há, có không đó mày.
- Haha...
...
Xe qua đỉnh cầu KH, hắn khẽ quay sang ngang đón chút gió se lạnh. Nhánh sông nhỏ này ban đêm thật đẹp.
...
- Hì, cuộc sống thỉnh thoảng bình lặng nhỉ?
Chiếc xe lao vút đi, mắt hắn khẽ lim dim, miệng hát vu vơ điều gì đó chẳng hiểu.
Bóng xe khuất dần, trong cái dáng của Đêm Sài Gòn mưa buông ướt át.
...