Tháng 8...
Chiều Sài Gòn...
Những cơn mưa màu trắng đục như muốn cái ánh mắt hờ hững không thể nhìn rõ cái thế giới... bên kia làn nước mỏng...
Đây là những ngày cuối hạ...
Và cũng vì vậy mà những cơn mưa lúc này cũng thật khác...
Đến nhiều hơn...
Và cũng nặng nề hơn...
...
Khẽ chạm vào ô cửa kính...
Quơ tay vẽ nguệch ngoạc lên lớp hơi nước đang phủ đầy mặt kính...
Uhm, cái cảm giác đã quá lâu không còn được cảm nhận...
Cái cảm giác thả mình cùng xe bus, dạo quanh những con phố mưa...
Chìm trong tiếng piano ướt át...
...
Cuộc sống cuốn ai đi như dòng nước kia cuốn đi những chiếc lá rời khỏi cái cành quen thuộc...
Để rồi bơ vơ, chút cảm giác sợ sệt...
Chắc chỉ có thể cảm nhận...Uhm...
Vì với cái ánh mắt này...
... chẳng thể nhìn thấy ai ngoài ngươi đâu mưa nhỉ...
... chẳng thể nhìn thấy ai ngoài ngươi đâu mưa nhỉ...
...